Nguyễn Tâm

KIẾP NGƯỜI


Chán cho kiếp nhân sinh
Khổ cuộc sống sanh linh
Dục đắm sân giận linh tinh
Một mình ngán cảnh đao binh trò đời


Kêu sao thấu ông trời
Giậm chân thốt mấy lời
Thế gian loạn lạc rối bời
Quanh năm suốt tháng rã rời tấm thân


Si mê như sóng dâng
Phiền não không định phân
Con người cốt lõi tâm nhân
Trần lao sau trước chúng dân lạc lầm


Ôi cái cảnh mưa dầm
bùn sình ngấm vào tâm
Nồi da xáo thịt thậm thâm
Quỷ ma quậy phá lặng câm mà nhìn


Thối hôi phủ khắp mình
Còn bụm miệng chê khinh
Thiệt là khổ ải chứng minh
Bao loài nghe được chân kinh mà hành ?


Hồng trần lắm tranh dành
Ác quả phủi sao nhanh
Bàn tay dãy đầy máu tanh
Bình sanh đố kỵ ghét ganh đơm đầy


Đất lạnh bộ xương gầy
vạn vật cũng nằm đây
Có chi như gió như mây
Mãn phần ai cũng cùng xây một gò


Cảnh u ám tối mò
Mưu cầu ắc phải lo
Gom sao tiền vật đầy kho
Ngày tàn chỉ được nắm tro bụi trần


Dẫu cay nghiệt bao lần
Căn phiền ái tham sân
Gian nan không thể đong cân
Ý tà cố chấp vẫn gân mà làm


Tội cho cái xác phàm
Không giữ được mà ham
Kiếp người như khói chiều lam
Xác thân tạm bợ mà cam lụy phiền !


05 - 10 - 2011

Được bạn: vdn 11.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "KIẾP NGƯỜI"